Mẹ cầu mong cô giáo của con đủ kiên nhẫn…
VN rất hay quên, vì thế bạn ấy rất hay làm mất đồ. Tệ hơn là bạn ấy hay quên sách vở ở trên lớp hôm nào cần mang về học và ở nhà hôm nào cần mang đến trường. Đương nhiên một đứa trẻ 8 tuổi nhớ những thứ nó thích để chơi nhiều hơn là nhớ những thứ thuộc về trách nhiệm. Nhưng mình vẫn luôn muốn VN học cách sống có trách nhiệm với chính mình. VN phải tự đưa ra những hình phạt nghiêm khắc: ví như chỉ được phép ăn sáng trong 15p nếu quá 1 phút sẽ phải tự tay vứt 1 quyển truyện vào xọt rác; ví như nếu tiếp tục quên sách vở thì phải tự tay vứt hết số truyện Đô rê mon hiện có vào xọt rác; ví như để quên điện thoại thì đương nhiên dù hôm đó là ngày sinh nhật thì cũng không xứng đáng được nhận quà… Mình vẫn thường nói và để VN nhớ rằng nếu con không sống có trách nhiệm với chính mình con sẽ mất tất cả. Bây giờ những thứ con mất vẫn còn rất nhỏ nhưng nếu con không học được điều này thì lớn lên con phải trả giá đắt hơn nhiều. Dù ít nhiều thì cách của mình cũng có hiệu quả. Số lần quên của bạn ấy giảm đi đáng kể và nhận thức của bạn ấy về trách nhiệm thật sự tốt lên.
Nhưng hôm nay bạn ấy lại quên sách tiếng Viet mà cô giáo lại dặn về học thuộc bài thơ trong quyển sách đó. Bạn ấy phải trả giá bằng việc vứt đi chiếc xe bán pizza bằng lego mà bạn ấy rất yêu thích. Và mình nói rằng: con có 5p để tự tìm giải pháp cho vấn đề của mình nếu không hãy bước ra khỏi nhà để tự trừng phạt bản thân cho nhớ. Nhớ rằng con chỉ có 5p để tìm giải pháp mà thôi! Sau 3p bạn ấy quyết định tự cầm điện thoại gọi cho cô giáo. Thật sự thì đây là lần thứ 2 bạn ấy gọi điện cho cô giáo nhờ cô đọc lại cho bạn ấy những đoạn thơ mà bạn ấy chưa thuộc. Mình thì không tham dự vào chuyện đó vì đó không phải vấn đề của mình. Cô giáo bắt máy và yêu cầu bạn ấy đọc những đoạn bạn ấy thuộc rồi gợi ý cho bạn ấy những đoạn chưa thuộc. Mình rất cảm động về cách mà cô giáo đã làm. Nhưng bạn ấy đương nhiên không thể thuộc luôn 3 đoạn thơ mỗi đoạn 4 dòng trong vài phút điện thoại và cô giáo cho bạn ấy sáng mai lên lớp học. Vấn đề của bạn ấy được giải quyết. Nhưng VN quên không cảm ơn cô giáo. Mình bảo bạn ấy rằng con gọi lại để cảm ơn cô đi! Đó là phép lịch sưi tối thiểu. Nhưng khi bạn ấy gọi lại thì cô giáo từ chối cuộc gọi mấy lần không nghe. Giá cô giáo bắt máy, cô sẽ cảm nhận được sự biết ơn của VN. Nhưng cô đã từ chối cơ hội đó vì không muốn bạn ấy làm phiền nữa. Và mình thì lo sợ rằng nếu lần sau bạn ấy tìm đến sự hỗ trợ của cô mà cô từ chối thì thật buồn. Chỉ mong cô đủ kiên nhẫn với con mình để bạn ấy có thể học được cách sống có trách nhiệm và cách tự xử lý vấn đề của mình.
VN! Mẹ có thể giúp con giải quyết vấn đề thật dễ dàng nhưng mẹ không thể theo con suốt cuộc đời được. Biết hôm nay mẹ còn sống nhưng ngày mai ra sao làm sao biết chắc được. Thế nên hãy sống có trách nhiệm và học cách tự lập khi đối diện với mọi vấn đề con gặp phải. Con phải vững vàng và tỉnh táo hơn mẹ. Hãy sống cuộc đời của con thật ý nghĩa!!!!
Và mẹ chỉ mong tất cả những cô giáo đi theo con trong suốt chặng đường học tập của mình đủ kiên nhẫn để cho con thời gian tự học những kỹ năng quan trọng cho chính mình. Chúng ta không thể lựa chọn hoàn cảnh nhưng chúng ta được quyền lựa chọn cách đối diện với nó. Vững vàng nhé chàng trai của tôi….