Chiều buồn Cali
Sau bữa ăn trưa ở khu phố cổ San Diego, chúng tôi lên xe quay về khu Phước Lộc Thọ cách đó một giờ xe chạy. Dọc đường thấy nhà máy điện hạt nhân nằm hướng biển, thấy xe Police Patrol chặn xe ai đó trên freeway, không biết họ bắt dân nhập cảnh trái phép hay bắt vi phạm giao thông?
Chúng tôi vào đến khu Huntington Beach tầm 3 giờ trưa một chiều thứ sáu thưa nắng. Elizabeth Nguyen hẹn làm việc xong 4 giờ chiều sẽ quay về chở bọn này ra Phước Lộc Thọ chơi. Tôi đinh ninh như vậy nên hẹn gặp Phan Văn Cử, một người bạn lính trong trung đội năm xưa, 4 giờ rưỡi ra chỗ ba ông Phước Lộc Thọ gặp nhau uống cà phê chơi. Đang nằm nhà lên phây báo tin hẹn bạn thì tôi bắt được liên lạc với Luc Dac Nguyen nhà cũng ở Huntington nhưng mà hướng núi, cách nơi tôi ở tầm 30 phút xe chạy. Lực báo sẽ xách xe đến đón tôi ra khu Phước Lộc Thọ gặp Cử. Ra ngoài sân đứng chờ xe Lực mà trong tôi cứ bần thần trong dạ: NHỮNG NGƯỜI BẠN LÍNH lại là những người đầu tiên tôi gặp nơi đất khách quê người.
Chúng tôi chụp hình với ba ông Phước Lộc Thọ tại nơi Phan Văn Cử từng ngồi uống cà phê bụi với Hoi Pham khi mới qua. Tôi giới thiệu Luc Dac Nguyen với Cử: đây là anh Lực, lính 78 sư đoàn 317 cho cả hai làm quen với nhau. Lính cả mà nên bộ ba chúng tôi vào cuộc chuyện trò tâm giao rất dễ. Đi dạo một vòng trong thương xá Phước Lộc Thọ rồi chúng tôi lên lầu. Phan Văn Cử vào vái lạy Quan Công xin ông độ cho job đẹp. Còn tôi đứng đó nhìn quanh: ôi khu thương xá Phước Lộc Thọ lừng danh năm nao nay buồn tẻ quá!
Chúng tôi băng qua bên kia đường uống cà phê chung quán với những người bên thua cuộc. Họ đang tụ tập đánh cờ, hò hét ỏm tỏi. Chúng tôi ngồi một bàn riêng giữa trận. Chuyện ai nấy nói. Phan Văn Cử tết đến bỏ việc về Việt Nam, lúc quay về thì mất việc bởi chủ đã thuê người khác. Giờ phải làm tạm thợ hồ lương chỉ 8, 9 đồng một giờ. Tôi nghe mà nóng ruột. Trời buông bóng tối chập chờn, chủ quán dọn bàn, các anh cờ tướng nhàn rỗi kia đành rời bỏ cuộc chơi ngoài quán sá. Còn chúng tôi cũng chia tay ra về. Luc Dac Nguyen chở vợ chồng tôi qua nhà hàng seafood gần đó để bọn tôi gặp Thanh Yên. Còn Phan Văn Cử lên xe quay về quán trọ. Thấy y vẫn còn lái chiếc ô tô trắng 4 chỗ tinh tươm cũng chưa đến đỗi nào. Tôi động viên Cử: đã qua tới đây thì ráng lên, đừng… thua cuộc.
Ôi chiều buồn Cali trôi chầm chậm qua bao số phận con người.