CHUYỆN MÙNG 1 – TÀN TẬT, TÂM và TIN
Mùng 1 sớm mai… Mở mailbox ra check 1 lượt thì nhận được email này của em. Ngắn gọn thôi, mà làm chị nghẹn ngào.
Email này, với 1 người bình thường, chắc chỉ cần gõ trong vòng 2 phút là nhiều.
Nhưng với em, sẽ thật vất vả, sẽ rất mất thời gian, có lẽ cả đau nữa, mới gõ được từng đó chữ. Đến cả việc nói chuyện với em cũng chẳng dễ dàng gì.
Em sinh ra là 1 cậu bé bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng số phận lại nghiệt ngã trêu đùa em, chỉ sau 1 cơn bạo bệnh cùng với sự tắc trách của bác sỹ, em trở thành người tàn tật, liệt nửa người bên trái.
Em vẫn chịu khó đi học, tốt nghiệp ra trường, nhưng chẳng thể xin được việc làm ở đâu vì người ta cứ nhìn thấy em là từ chối.
Chị chưa một lần gặp em. Chỉ là tình cờ có lần có người bạn kể chuyện, xong hỏi: “Hoà có giúp được gì không?” – chị chỉ dám nói “Em sẽ cố hết sức của em .”
Sau lần nói chuyện tình cờ đó với người bạn của chị, mẹ em gọi điện cho chị: cô xót em quá, em không đáng bị như thế, em còn cả tương lai dài phía trước.
Rồi đến cuộc điện thoại của em: chị ơi, em thương bố mẹ em lắm. Em muốn được đi làm, lương thấp mấy em cũng chịu. Chỉ cần được đi làm, chỉ cần bố mẹ em vui vì được nhìn thấy em đi làm thôi chị…
Chị chả nhớ mình đã mặt dày thế nào?! Nhưng rồi em được nhận vào thử việc, được có đồng lương đầu tiên trong đời. Và hôm nay, em báo tin được nhận vào làm chính thức, lương sẽ cao hơn một chút. Chị thấy ấm áp cả ngày, vì nghĩ rằng ở quê, bố mẹ em chắc hẳn đang mừng hơn thế.
Chị vẫn hỏi thăm về em,
… để biết rằng em là đứa nhân viên thực tập rất chăm chỉ không ngại việc gì, còn hơn rất nhiều người lành lặn khác.
… để biết rằng hàng ngày em vẫn lặn lội đổi mấy chuyến xe bus đi từ nhà trọ đến công ty, luôn đi làm đúng giờ không muộn 1 phút. Dù em không thể đi xe máy.
… để biết rằng em luôn nỗ lực chiến đấu với số phận của chính mình.
Chị biết quá nhiều người chẳng tàn tật, nhưng cách họ sống và cách họ nghĩ còn hơn cả tàn tật.
Và, cho đến bây giờ, dù vẫn chưa một lần gặp em, chị lại muốn dành lời cảm ơn từ chính chị tới em, đã dạy chị một cách sống không tàn tật.
✨✨✨✨✨✨✨✨✨
Cảm ơn 2 anh lớn đã tiếp tay giúp em làm việc này. Em không tag anh ở đây, nhưng chúng mình đều hiểu, nhỉ